Duyên đến duyên đi ai biết đâu là bến bờ hạnh phúc đâu đúng không em. Gặp
gỡ và nảy sinh cảm xúc là định mệnh nhưng ở lại hay ra đi là tùy thuộc vào mỗi
con người đúng không em.
Tâm trạng của anh lúc này là cái gì
anh cũng chẳng biết nữa. Nửa điên nửa dại. Người ta bảo khi buồn mà có thể khóc
là nhẹ nhàng nhất, nếu khi buồn mà cười thì đã không còn biết bản thân mình là
ai. Khi buồn mà im lặng nghĩa là người trầm cảm độ nặng rồi. Anh chẳng biết
mình đang ở cấp độ nào nhưng anh biết anh chẳng biết bản thân mình là ai cười
như một thằng điên trong đêm tối và rồi chìm vào trong màn đên vô tận cùng nỗi
cô đơn trống vắng
Mỗi ngày anh tự nhắc bản thân mình
không được nhớ em nữa. Nhưng anh chẳng thế làm được gì khác cả. Nỗi nhớ em đã
trở thành bản năng trong anh rồi. Khi cái gì đã quá quen thuộc thì việc từ bỏ
quá khó đúng không em.
Những hình ảnh của ngày xưa anh và em quen nhau cứ hiện lên trong
đầu anh hằng ngày. Từng câu từng chữ mà em nói làm anh thấy xót xa. Từng cung bậc cảm xúc từ ngày xưa vọng về mỗi
ngày dày xéo trái tim anh. Anh sống từng ngày mệt mỏi cuộc sống này anh biết
lấy gì làm điểm tựa cho cuộc sống đây
Trách mong giờ đây đã không còn ý nghĩa gì nữa. Mà có lẽ là thêm
sát muối vào lòng nhau em nhỉ. Đúng hay sai liệu quá quan trong nữa hay không?
Em sai hay anh sai cũng đâu có phải là vấn đề đâu. Nếu hai người hiểu nhau thật
sự thì cái lý do cuối cùng là hai chúng ta cần nhau. Cái lý do em đưa ra để kết thúc
mọi chuyện. Cũng chỉ vì niềm tin trong em quá bé nhỏ, hạnh phúc mong manh em
không muốn níu giữ vì hoàn cảnh vì khoảng cách vì những người xung quanh không
muốn em làm vậy. Quyết định của em làm cho cuộc sống của 2 chúng ta thay đổi mà
có lẽ cuộc sống của anh sẽ phải dừng lại khi tương lai của anh nó đã quá mong
manh chẳng còn biết phải đi đâu về đâu.
Em là thế, cho anh bao niềm vui, cho anh biết mình là người quan trọng trong lòng ai đó, nhưng
cuối cuộc chơi chẳng là gì nữa, chỉ muốn quên anh đi thật nhanh. Thấy phiền
phức khi anh nhắn tin, gọi điện, em không muốn trả lời nữa, mà đâu biết rằng
đằng sau những câu nói đó những tin nhắn đó làm anh thao thức cả đêm dài. Anh
là vậy đa sầu đa cảm mà đôi lúc lại chẳng thể nào mở lòng ra với ai được. Cũng chẳng biết
tại sao anh lại mở lòng ra trước em để rồi một ngày anh lại phải đóng cánh cổng
đó lại. Vì sao tương lai là xa xôi mù mịt đến thế hả em. Một bức tranh muôn mầu
sắc nhưng cuối cùng lại trở thành màu đen u tối.
Một ngày không em sẽ không còn những phút giây dậy sớm chỉ để đánh
thức ai đó dậy sớm, nhắc ai đó đi chơi nhớ về sớm, sẽ không còn giây phút lo
lắng cho ai đó mỗi khi trời chở gió khi bão về…
Anh sẽ lại là anh thôi. Vô tình vô tâm lặng lẽ, bước tiếp con
đường mù mịt. Xa em nghĩa là xa luôn tương lai… Anh sẽ nhớ em ít thôi rồi một
ngày nào đó em sẽ ở mãi trong miền kí ức của anh em nhé….
0 nhận xét:
Đăng nhận xét