Em biết anh vẫn luôn dõi theo em, dù chúng ta đã chia đôi lối về từ lâu, Anh chẳng bao giờ có thể lãng quên em. Mãi mãi là như thế đúng không anh. Em rời bỏ anh vì em không mong muốn anh phải khổ vì em, Anh đã vì em tổn thương bao nhiêu lần mà chưa lần nào trách móc em lấy một lời. Em biết anh đã đánh đổi mọi đau thương chỉ mong đổi lại nụ cười nơi em. Nhưng chưa bao giờ em làm được điều đó.
Chỉ còn vài ngày nữa là sinh nhật anh, anh biết không, vào ngày sinh nhật anh của một năm về trước, em vẫn nhớ mình đã rụt rè gửi một tin nhắn chúc mừng sinh nhật anh trước một ngày. Vào ngày sinh nhật anh em sũy nghĩ rất nhiều về tình cảm của hai chúng ta…hôm đó em tự nhủ với lòng mình ngày này năm sau em sẽ dành cho anh một món quà nào đó thật bất ngờ, chắc chắn là như vậy…
Em đã tưởng tượng và mơ mộng rất nhiều. Nhưng cuộc đời mà, có ai biết trước được điều gì phải không anh. Anh nói đúng, em hay nghĩ quá nhiều cho những điều còn chưa tới, anh đã dặn em rằng chỉ nên nghĩ cho những gì ở hiện tại, suy nghĩ ngắn thôi, cái chính là hành động, lo cho bản thân mình.
Anh có biết câu nói đó của anh theo em đến tận bây giờ, và thời gian trôi qua, em nhận ra nó thật sự rất đúng, ít ra là với chính bản thân em. Tất cả giờ đây đổi thay nhiều quá phải không anh…Hình như em đã quên, quên cái hình ảnh con bé ngây ngô ngày nào anh đến bên em và mơ mộng về một hạnh phúc, một hạnh phúc quá đỗi mong manh…
Chỉ còn vài ngày nữa là sinh nhật anh, anh biết không, vào ngày sinh nhật anh của một năm về trước, em vẫn nhớ mình đã rụt rè gửi một tin nhắn chúc mừng sinh nhật anh trước một ngày. Vào ngày sinh nhật anh em sũy nghĩ rất nhiều về tình cảm của hai chúng ta…hôm đó em tự nhủ với lòng mình ngày này năm sau em sẽ dành cho anh một món quà nào đó thật bất ngờ, chắc chắn là như vậy…
Em đã tưởng tượng và mơ mộng rất nhiều. Nhưng cuộc đời mà, có ai biết trước được điều gì phải không anh. Anh nói đúng, em hay nghĩ quá nhiều cho những điều còn chưa tới, anh đã dặn em rằng chỉ nên nghĩ cho những gì ở hiện tại, suy nghĩ ngắn thôi, cái chính là hành động, lo cho bản thân mình.
Anh có biết câu nói đó của anh theo em đến tận bây giờ, và thời gian trôi qua, em nhận ra nó thật sự rất đúng, ít ra là với chính bản thân em. Tất cả giờ đây đổi thay nhiều quá phải không anh…Hình như em đã quên, quên cái hình ảnh con bé ngây ngô ngày nào anh đến bên em và mơ mộng về một hạnh phúc, một hạnh phúc quá đỗi mong manh…
Chỉ một năm thôi, em đã trót thương, trót nhớ, trót yêu anh…và cố gắng học cách quên anh. Rồi lại nhìn anh đi vào vết xe đổ chẳng biết làm cách nào giúp anh gượng dậy được.
Sau tất cả em nhận ra, cuộc đời này như một cuộc rượt bắt của thời gian, chỉ có thời gian mới trả lời tất cả, thời gian là minh chứng cho tình yêu, nhưng cũng thời gian làm người ta lãng quên nhau rồi lạc mất nhau.
Em đã từng oán trách thời gian khi cho em gặp anh quá muộn, Khi tình yêu của hai chúng ta chưa kịp trổ hoa thì đã vội héo tàn. Rồi em cứ ôm khư khư nỗi niềm đau đáu đó trong lòng, em trân trọng những phút giây cuối cùng được bên anh, em không thể đến bên anh nhưng lại đau đớn nhìn anh mỗi ngày một suy sụp, em biết mình đã quá ngốc nghếch khi bỏ qua những suy nghĩ của anh, tất cả đã quá muộn màng. Ngày em nhận ra những suy nghĩ của anh thì cũng đã là quá trễ. Mọi chuyện vượt qua sức chịu đựng của em. Em hoang mang lo lắng và buông tay một cách dễ dàng.
Nhưng giờ đây, em lại cảm ơn thời gian, em biết mình vẫn chưa quên được anh, nhưng em hiểu hình ảnh của anh đang phai nhạt dần trong em…Em đã thôi nghĩ về anh mỗi ngày, mỗi đêm, em đã thôi lo lắng, quan tâm anh, đã thôi đọc lại những tin nhắn đã cũ, đã không còn lặng lẽ vào Facebook của anh đều đặn.
Nhìn những hình ảnh hạnh phúc của anh mà nước mắt rơi trong vô thức…đã không còn chờ đợi hồi hộp trông mong tin nhắn của anh khi có chuông điện thoại vang lên…Hình như em đã làm được điều đó, điều mà em từng nghĩ là mình không thể quên anh.
Hạnh phúc với em giờ đây bình dị lắm anh à, em cảm thấy an yên khi mỗi sớm mai thức dậy với cuộc sống này, với những lo nghĩ đời thường của con bé 22 tuổi còn cả một chặng đường tương lai phía trước, và trong đó không còn anh nữa. Em cảm thấy giấc ngủ bình an hơn, sâu hơn khi em không còn nghĩ về anh mà khóc ướt đẫm gối để sáng mai lại thấy trong gương một con bé tiều tụy đáng thương…
Em vẫn luôn là đứa con gái suy nghĩ nhiều so với bạn bè của mình, khi yêu anh, em luôn cảm thấy cả đầu óc và trái tim mình bận rộn…nhưng nhờ anh, nhờ những điều anh đã nói mà giờ đây em đã biết cách cân bằng hơn cuộc sống bộn bề của mình, mọi thứ cũng trở nên đơn giản dễ dàng hơn với em, trái tim em đã thực sự bình an…Và em nhận ra, cuộc sống này vẫn còn nhiều điều để lo nghĩ, còn nhiều yêu thương mà em phải trân trọng, giữ gìn.
Cảm ơn anh đã cho em biết thế nào là yêu thương, nhớ mong khắc khoải. Cảm ơn anh đã dành cho em những giây phút ngọt ngào, những kỷ niệm lần đầu yêu dù rằng nó ngắn ngủi, chẳng vẹn tròn. Cảm ơn anh đã quan tâm, lo lắng em những tháng ngày ấy… Em sẽ chẳng bao giờ quên mình đã từng yêu một người như anh, chàng trai à!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét