Anh à. Khi em đang viết nên những dòng này cho anh em đã dành cho anh tất cả tình yêu còn lại trong em. Anh biết không, mỗi ngày qua đi, em không biết mình con đường mình phải đi như thế nào. Có lúc em đã cảm thấy cuộc sống chán chường, mệt nhoài và dường như muốn buông xuôi tất cả. Nhìn lại mọi thứ đã xảy ra, đang xảy ra trong cuộc sống của mình, em thấy vấn vương luyến tiếc nhưng cũng hụt hẫng đến lạ kỳ… tất cả lỗi lầm của em.
Em mắc sai lầm hết lần này đến lần khác cho đến khi em không còn nhận ra được đâu là đúng đâu là sai, tại sao em lại sống cuộc sống buông ta như vậy chứ? Chính cuộc sống đang một phần làm chủ em, ở đâu đó em không còn có thể điều khiển được cuộc sống của chính mình mà cứ để nó cuốn em đi, em đã buông thả cuộc sống của chính mình.
Anh à, giá như em có thể được gặp anh sớm hơn, giá như em hiểu được giá trị của cuộc sống, giá như em có thể nhận ra sự kì vọng của ba mẹ dành cho em. Giá như em có thể cảm nhận được sự vất vả của ba mẹ… em đã không tiếc nuối và dằn vặt bản thân mình. Em ước có thể chết đi mà không làm đau lòng người ở lại.
Giá như có một phép màu đưa em về khoảng thời gian ấy một lần nữa em sẽ không chọn con đường sai lần như thế này đâu anh. Em đang phải trả giá cho những lỗi mà em tự gây ra.
Những năm qua em sống trong vỏ bọc của chính mình tạo ra, chưa có một ngày nào em cảm thấy hạnh phúc và bình yên, em càng thể hiện mình mạnh mẽ bao nhiêu thì em lại càng đau đớn, tội lỗi bấy nhiêu. Em càng làm ra vẻ điềm tĩnh thì lại càng mất đi sự thăng bằng vốn có, để rồi em tự gặm nhấm tội lỗi của mình.
Dường như em đang không tha thứ cho lỗi lầm mình đã gây ra. Em trốn tránh, em luôn thu mình vào vỏ ốc của riêng mình, em tự trừng phạt mình bằng cách nhốt tâm hồn của mình trong bức tường vững chắc do chính em tạo ra.
Và đến giờ em đã thấy dường như mình đã sai rồi. Em bị sao thế này hả anh, em thất bại và không còn lại gì nữa. Nhưng anh vẫn ở bên và làm em hạnh phúc, thầm cảm ơn anh, cảm ơn cuộc đời đã mang anh đến bên em, anh cho em niềm tin và hy vọng, anh cho em động lực để đứng lên làm lại tất cả.
Anh à! Em đã dành cho anh tất cả những yêu thương cuối cùng trong em, tất cả niềm tin cuối cùng em gom góp đã để hết vào nơi anh, dù không được trọn vẹn nhưng em mong anh hiểu được đó là tất cả những gì em có được. Anh là niềm tin cuối cùng còn sót lại trong em.
Đừng rời xa em anh nhé, cho em được gần anh, vòng tay ôm anh nhé? Anh có hiểu không? Em mong muốn được như anh, hiểu được nhân tình thế thái, hiểu hơn về cuộc sống và những giá trị mà con người ta luôn mong muốn hướng đến. Cho em được là anh một lần thôi để em biết: Nếu là anh, anh sẽ yêu em như thế nào?
Cảm ơn anh vì tất cả. Cho dù thế nào thì em cũng sẽ ở bên anh. Nếu anh không thở được em sẽ mang hơi thở của em cho anh, nếu tim anh không đập em sẽ mang cho anh trái tim em, em sẽ là tất cả của anh.
Giấc mơ của em đó anh, có quá lớn lao không anh… Em sẽ mơ vừa đủ và không ngừng ước vọng vì giấc mơ của em luôn hướng về những điều thánh thiện. Vì đường đời không nhẹ nhàng như những giấc mơ hoàn hảo nên em vẫn sẽ không ngừng cố gắng.
Em sẽ không ngại khó khăn, em chỉ sợ một ngày bàn tay em không đủ to để níu giữ ước mơ nhỏ bé ở lại cũng như em bất lực trước quyết định quay lưng của anh. Em sợ cảm giác mất phương hướng rồi rơi vào một khoảng không vô định. Và liệu anh có còn nhớ em không khi cuộc sống có quá nhiều sự đổi thay hay anh vẫn đứng đó và thắp lên cho em một tia sáng ở cuối đoạn đường.
Mình hãy cùng nhau nắm tay đi về phía cuối đoạn đường anh nhé. Tình yêu, niềm tin và niềm hy vọng của em.
Em thương và yêu anh nhiều lắm.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét