Giữa chúng ta là anh chẳng biết gọi nó là gì. Đôi lúc giống tình bạn, đôi lúc đi xa hơn một chút, nhưng chưa bao giờ thành hình một mối quan hệ tình cảm đặc biệt nào cả. Bởi trong em vẫn có những vết thương mà em chưa thể nào quên được
Nhưng có đôi lần Anh biết tim mình lỗi nhịp, khi nhìn thấy em cười, ánh mắt rạng ngời khoe niềm vui với anh. Cũng có đôi lần anh thấy mình như bị hẫng, thấy bối rối khi đôi lần em hướng ánh mắt nhìn anh. Khi 2 ánh mắt nhìn thẳng vào nhau anh thấy con tim mình xao xuyến.
Anh mong muốn là người mang lại niềm vui mỗi ngày cho em. Sẽ là người đầu tiên “chúc em buổi sáng tốt lành”. Sẽ là người nhắc em đi ngủ sớm mỗi khi em thức quá khuya. Sẽ là người lo lắng khi em mỗi khi đi làm về muộn. Sẽ là người im lặng lắng nghe mọi tâm sự của em. Dẫu đôi khi sự chờ đợi của anh chìm trong im lặng và cũng chỉ có im lặng đáp lời, nhưng nếu có một ngày nào đó em nhắn tin vu vơ cũng khiến em thấy đời tươi sáng lắm!
Anh biết trong em còn ngổn ngang nhiều thứ. Có quá nhiều thất vọng khiến em không tin vào ai nữa. Nhưng cuộc sống này vẫn có vô vàn những điều tốt đẹp em à!
Anh biết em sợ, sợ đối diện với những nỗi đau vẫn đang còn hiện hữu, em sợ phải đánh đổi tình bạn của Anh và em với những nỗi đau mà không biết bao giờ mới có thể chữa lành
Em nói anh dễ thương vui tính nhiệt tình cái gì cũng tốt cũng luôn lo lắng cho em. anh là một người bạn trai thật tốt, luôn quan tâm chăm sóc em vô điều kiện. anh cũng nhẹ nhàng và là một người có trách nhiệm. Có một vài điểm đặc biệt ở Anh, đó là anh thích nấu ăn có lẽ sau này anh sẽ là người đàn ông của gia đình sẽ san sẻ công việc của vợ. Có thể anh chính là một ông chồng hoàn hảo.
Em là cô gái hoàn hảo, Với nét tinh nghịch và lối sống thoải mái. Nụ cười luôn trên môi, nhưng phía sau em là nỗi buồn khó tả. Bản thân anh cũng không hiểu rõ về em. Anh chỉ có thể nghe được thông tìn những người bạn. Nhưng đủ để cảm thông những gì em đang trải qua. và đủ để viết lên những dòng nhất kí yêu thương.
Đôi lúc, anh cũng hay mộng mơ, tự cho phép mình đi lạc vào một giấc mơ cổ tích nào đó. Những lúc ấy anh thấy em cũng loay hoay giống anh, cũng ngại ngùng, cũng sợ sệt khi lưỡng lự trước một bậc tình cảm khác cao lớn hơn tình bạn.
Dù sao thì anh biết, anh vẫn chẳng thể nào ngừng thích em. Thích đến khi nào không thể thích được nữa mới thôi. Thế nên nếu em chưa sẵn sàng, thì cứ làm bạn như thế này cũng được, không sao cả. Chỉ cần em đừng thích thêm một ai khác nữa, chỉ cần để anh ở bên cạnh em, thế là đủ mà, đúng không?
À, tất nhiên, anh cũng chẳng ngại nhận lời nếu như em thật sự thích anh đâu. Có thể vào một ngày đẹp trời nào đó, em cảm thấy sẵn sàng và thì anh sẽ ngỏ lời và để cho em đồng ý!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét