Từ ngày chia tay anh đến giờ, chưa bao giờ đầu óc em chưa bao giờ thôi nghĩ về anh, về lý do tại sao anh lại đối xử với em như vậy. Giá như anh cho em biết một lý do khiến anh ra khỏi cuộc đời em để em thôi hi vọng… Nhưng có lẽ hi vọng và niềm tin trong em cũng đã thôi không còn nữa vì em biết chắc rằng anh sẽ mãi mãi ra khỏi cuộc sống của em như chúng ta chưa hề biết đến nhau vậy.
2 năm không phải là quá ngắn cho một mối tình phải không anh! Nhưng tại sao nó lại làm em đau lòng nhiều đến như vậy, dù em đã dặn lòng mình đừng nghĩ về anh nữa, đừng khóc khi nhìn thấy những kỷ niệm nữa.
Chúng ta đến với nhau không phải tình đầu trọn vẹn của cả hai, nhưng anh lại là người em yêu thương hơn cả… Có lẽ người ta nói đúng, cái gì đến nhanh rồi cũng sẽ ra đi dễ dàng và chắc anh không nằm ngoài điều đó phải không…
Em giận chính bản thân em đã đồng ý yêu anh quá vội vàng khi chỉ một đôi lần gặp nhau. Thực sự em không biết gì về anh, về cuộc sống và gia đình anh vì bản thân em nghĩ rằng khi đã yêu 1 ai đó hãy đặt niềm tin vào người đó. Em tin vào những lời anh nói, những gì anh đối xử với em, nhưng giờ tại sao chính anh lại là người lấy mất niềm tin đó trong em.
Anh biết không, mối tình đầu đã làm em tổn thương, em đã khép kín trái tim mình lại, sống trong sự cô đơn lạnh lẽo mà em nghĩ sẽ chẳng ai có thể mở ra được. Nhưng chính anh một lần nữa đã mở nó ra và làm tổn thương nó sâu sắc hơn. Nhiều lúc một mình em đã tự hỏi có phải do anh muốn thể hiện bản lĩnh chinh phục phụ nữ…
Giá như ngày đó anh đừng dịu dàng quan tâm em từng miếng ăn, giấc ngủ, đưa đón em đi làm, đi học, lo lắng như thế nào khi anh biết em bị ho hay đau đầu… Anh đừng bắt em học thuộc số điện thoại của anh để khi nào điện thoại em hết pin thì người đầu tiên em nhớ đến phải là anh. Anh đừng quá tốt khi chở em lang thang qua các con đường dọc bờ sông để em hóng gió, để khi lạnh quá anh lại kéo em vào lòng sưởi ấm… Anh à, giá như anh đừng làm gì cả thì có lẽ em đã không nhớ đến anh nhiều như vậy.
Em đã quen với những tin nhắn đánh thức em dậy và bắt đi ngủ sớm, quen với những cuộc điện thoại kéo dài mà chủ đề ở tận thế giới nào cũng có thể nói được, rồi tranh luận, rồi cãi nhau và anh luôn là người nhường em… Tất cả với em đó là những thói quen, mà khi đã thói quen thật sự rất khó bỏ…
Em không biết làm sao có thể tập quen dần với cuộc sống không có anh bên cạnh đây. Vì trái tim em đã ấm lại và nó cần một ai đó tiếp tục sưởi ấm… Vậy mà, anh lại ra đi không một lý do, không một câu nói. Tại sao vậy anh, em đã làm gì sa? Em đau lòng, em buồn lắm anh biết không! Người ta nói rằng mất niềm tin là mất tất cả, vậy em đã đánh mất tất cả chưa anh!
Chúng ta đã từng thuộc về nhau phải không anh! Với anh, em đã cho đi tất cả kể cả cái quý giá nhất vậy mà cũng không thế níu kéo được anh ở lại… Em cảm nhận được sự thờ ơ của anh, cái cáu gắt và tránh mặt của anh, nhưng em đã tự dối mình rằng chắc anh đang có chuyện gì nên em lại càng quan tâm anh hơn.
Có lẽ em đã sai khi quan tâm anh quá nhiều lại khiến anh ngột ngạt… khi em chọn cách giữ im lặng giữa anh và em để anh cảm thấy thoải mái, điều đó lại khiến anh xa em hơn. Ta có thể làm gì khi trái tim và tình cảm đã thay đổi, mặc dù ta đã cố gắng rất nhiều.
Và một ngày, hai ngày, ba ngày… một tuần em không hề có một thông tin gì từ anh, không một tin nhắn, không một cuộc điện thoại… và cứ thế. Em hiểu rằng mình đã mất đi điều gì rồi. Em đã cố gắng níu kéo lại tình cảm của chúng ta nhưng có lẽ không thể được nữa đúng không anh. Dừng lại để anh tiếp tục con đường mới của mình với một người khác…
Anh à, em không đủ nhân hậu và vị tha như nhiều người để chúc anh hạnh phúc trong khi em lại đau khổ như thế này. Em cũng không mong anh quay lại nhìn em vì sợ anh sẽ thương hại. Anh hãy bỏ mặc em, hãy để em tập quen dần với nỗi đau. Và trong một phút giây nào đó anh chợt nghĩ tới em, hãy nhớ rằng chúng ta đã từng – thuộc – về – nhau anh nhé.
Em không ép mình để quên anh nữa nhưng em nghĩ rằng em không nên khóc vì một người làm mình đau như thế này… Tạm biệt anh!
Chúng ta đến với nhau không phải tình đầu trọn vẹn của cả hai, nhưng anh lại là người em yêu thương hơn cả… Có lẽ người ta nói đúng, cái gì đến nhanh rồi cũng sẽ ra đi dễ dàng và chắc anh không nằm ngoài điều đó phải không…
Em giận chính bản thân em đã đồng ý yêu anh quá vội vàng khi chỉ một đôi lần gặp nhau. Thực sự em không biết gì về anh, về cuộc sống và gia đình anh vì bản thân em nghĩ rằng khi đã yêu 1 ai đó hãy đặt niềm tin vào người đó. Em tin vào những lời anh nói, những gì anh đối xử với em, nhưng giờ tại sao chính anh lại là người lấy mất niềm tin đó trong em.
Anh biết không, mối tình đầu đã làm em tổn thương, em đã khép kín trái tim mình lại, sống trong sự cô đơn lạnh lẽo mà em nghĩ sẽ chẳng ai có thể mở ra được. Nhưng chính anh một lần nữa đã mở nó ra và làm tổn thương nó sâu sắc hơn. Nhiều lúc một mình em đã tự hỏi có phải do anh muốn thể hiện bản lĩnh chinh phục phụ nữ…
Giá như ngày đó anh đừng dịu dàng quan tâm em từng miếng ăn, giấc ngủ, đưa đón em đi làm, đi học, lo lắng như thế nào khi anh biết em bị ho hay đau đầu… Anh đừng bắt em học thuộc số điện thoại của anh để khi nào điện thoại em hết pin thì người đầu tiên em nhớ đến phải là anh. Anh đừng quá tốt khi chở em lang thang qua các con đường dọc bờ sông để em hóng gió, để khi lạnh quá anh lại kéo em vào lòng sưởi ấm… Anh à, giá như anh đừng làm gì cả thì có lẽ em đã không nhớ đến anh nhiều như vậy.
Em đã quen với những tin nhắn đánh thức em dậy và bắt đi ngủ sớm, quen với những cuộc điện thoại kéo dài mà chủ đề ở tận thế giới nào cũng có thể nói được, rồi tranh luận, rồi cãi nhau và anh luôn là người nhường em… Tất cả với em đó là những thói quen, mà khi đã thói quen thật sự rất khó bỏ…
Em không biết làm sao có thể tập quen dần với cuộc sống không có anh bên cạnh đây. Vì trái tim em đã ấm lại và nó cần một ai đó tiếp tục sưởi ấm… Vậy mà, anh lại ra đi không một lý do, không một câu nói. Tại sao vậy anh, em đã làm gì sa? Em đau lòng, em buồn lắm anh biết không! Người ta nói rằng mất niềm tin là mất tất cả, vậy em đã đánh mất tất cả chưa anh!
Chúng ta đã từng thuộc về nhau phải không anh! Với anh, em đã cho đi tất cả kể cả cái quý giá nhất vậy mà cũng không thế níu kéo được anh ở lại… Em cảm nhận được sự thờ ơ của anh, cái cáu gắt và tránh mặt của anh, nhưng em đã tự dối mình rằng chắc anh đang có chuyện gì nên em lại càng quan tâm anh hơn.
Có lẽ em đã sai khi quan tâm anh quá nhiều lại khiến anh ngột ngạt… khi em chọn cách giữ im lặng giữa anh và em để anh cảm thấy thoải mái, điều đó lại khiến anh xa em hơn. Ta có thể làm gì khi trái tim và tình cảm đã thay đổi, mặc dù ta đã cố gắng rất nhiều.
Và một ngày, hai ngày, ba ngày… một tuần em không hề có một thông tin gì từ anh, không một tin nhắn, không một cuộc điện thoại… và cứ thế. Em hiểu rằng mình đã mất đi điều gì rồi. Em đã cố gắng níu kéo lại tình cảm của chúng ta nhưng có lẽ không thể được nữa đúng không anh. Dừng lại để anh tiếp tục con đường mới của mình với một người khác…
Anh à, em không đủ nhân hậu và vị tha như nhiều người để chúc anh hạnh phúc trong khi em lại đau khổ như thế này. Em cũng không mong anh quay lại nhìn em vì sợ anh sẽ thương hại. Anh hãy bỏ mặc em, hãy để em tập quen dần với nỗi đau. Và trong một phút giây nào đó anh chợt nghĩ tới em, hãy nhớ rằng chúng ta đã từng – thuộc – về – nhau anh nhé.
Em không ép mình để quên anh nữa nhưng em nghĩ rằng em không nên khóc vì một người làm mình đau như thế này… Tạm biệt anh!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét