Anh
tìm nỗi nhớ....Anh tìm quá khứ.
Nhớ
lắm kí ức anh và em....
Trả
lại anh yêu thương ấy, xin người hãy về nơi đây.
Bàn
tay yếu ớt cố níu em ở lại....
Những
giọt nước mắt...Lăn dài trên mi.
Cứ
thế anh biết phải làm sao...
Tình
yêu trong em đã mất,phai dần đi theo gió bay.
Còn
lại chi nơi đây cô đơn riêng anh ....
Bài hát vang lên trong nỗi nhớ em vô bờ. Ngày mình
chia tay bản thân anh cũng chẳng phải làm gì. 12h đêm từng tiếng kim đồng hồ
tích tắc làm anh thấy rùng mình. Giữa đêm tối mù mịt anh trở về với cảm giác cô
đơn lạc lõng.
Hôm nay bớt chợt anh lại nghe ai đó nhắc tên em. Trái
tim anh đau nhói, anh vẫn cố gắng từng ngày nhặt lại từng mảnh vỡ của tình yêu.
Mỗi nơi anh đến, những con đường anh đi qua đều có kí ức của em. Mỗi giây mỗi
phút trong từng khoảnh khắc của cuộc sống Anh lại nhớ về người con gái bé nhỏ vẫn
bên anh ngày nào.
Trong căn phòng tối cùng bốn bức tường, Anh như kẻ tù
tội chỉ mong nhìn thấy ánh sáng mặt trời chiếu rọi tâm hồn nơi bóng tối chiếm hữu.
Mỗi ngày qua đi anh chật vật với cuộc sống, tâm trí anh tâm hồn anh đang ở nơi
đâu anh cũng chẳng biết nửa, nơi thuộc về kí ức anh đi tìm em, đi mãi nhưng em ở
đâu hỡi người con gái anh yêu.
Bản thân mỗi con người đều có sự lựa chọn nhưng tại
sao anh không thể chọn lựa. Anh chọn lựa cuộc sống bình yên nơi em, nơi ngập
tràn ánh nắng. Bước một chân đi nhưng bản thân anh chỉ mong muốn dừng lại quay
đầu chạy về phía em. Anh biết về đâu khi chẳng còn phương hướng giữa bóng tối
bao trùm này. “Nước đã chảy qua cầu” những gì đã qua anh biết chẳng mong có thể
thay đổi được, nhưng anh vẫn mong có thể làm lại từ vạch số không? Anh bỏ rơi tất
cả mong cuộc sống bình yên nơi em. Những cơn đau thể xác và nỗi dằn vặt trong
tâm hồn. Anh sống không bằng chết, một trái tim tan vỡ nhặt từng mảnh nhỏ mong
muốn một ngày nào đó ghép lại một trái tim.
Nơi phương xa em đang làm gì, Những người quanh em liệu
có hiểu cảm giác của em. Khi cô đơn em sẽ nhớ đến ai, hay sẽ cùng đám bạn tung
tăng nơi góc phố hò reo cho đến khi mệt lả kết thúc một ngày dài.
Em liệu đó là cuộc sống em mong muốn, một trái tim tổn
thương. Em tự giam mình trong tiếc nuối sao không nói lên tất cả những gì em muốn
nói. Một lời nói có thể làm anh đau nhưng im lặng là điều anh sợ nhất. Người ta
không sợ chết nhưng người ta sợ cảm giác chờ đợi cái chết trong sự tuyệt vọng.
Anh sợ điều gì nhất ư. Anh sợ cô đơn anh sợ một sớm
mai thức dậy cả thế giới này mầu đen mãi mãi chẳng còn nhìn thấy em được nữa.
Khi nắng lên em hãy quay về nhé! Cho anh tin vào một tương lai chút hy vọng vào
cuộc sống tốt đẹp. Quay về nhé người Anh yêu
0 nhận xét:
Đăng nhận xét