Anh bên em bao lâu em cũng không nhớ nữa, chỉ chắc một điều rằng em quen với việc anh luôn ở bên. Trải qua thời sinh viên, tháng tháng anh vẫn chở em về thăm nhà đều đặn, ngày ấy mỗi lần như thế em ôm anh thật chặt và hát vu vơ. Lúc đó em biết mình hát rất dở nhưng mỗi lần như thế anh đều khen em hát hay, em vu vơ cười thầm như thế cho đến khi ngủ gật trên vai anh.
Thời gian trôi qua, thứ tình cảm mình không thể đặt tên, anh có thích em hay không em không biết, nhưng với em anh là một phần rất quan trọng.
Ngày mẹ em mất, thế giới của em như sụp đổ, nhưng anh đã luôn bên em. Anh cho em một bờ vai vững chắc, anh ôm em khi em nấc không thể thành lời, anh vỗ về như mẹ đã từng làm. Em có thể nghe được mùi hương của anh, nghe từng nhịp tim đập mạnh, một cảm giác ấm áp đến khó tả, và đó là tình yêu nhưng em đã không nhận ra.
Ngày ấy anh vẫn bên em mỗi khi vui buồn, anh quan tâm và thương em vô điều kiện. Dù em hay bắt nạt nhưng anh chẳng bao giờ giận, em thương anh lắm, và đó là tình yêu nhưng em đã không nhận ra.
Ngày anh nói rằng anh thích em, em đã tự xua tan đi cảm xúc của cả hai, em sợ mất anh hơn mất ai khác. Em sợ tình yêu sẽ làm anh và em xa nhau, em sợ sẽ làm tổn thương anh... vì với em anh quan trọng hơn bất kỳ ai. Nhưng điều ngu ngốc rằng em vẫn không nhận ra rằng đó là tình yêu.
Rồi một ngày em nhận ra tình yêu của em đối với anh thì anh đã vội quay lưng đi. Em như ngã quỵ, tim em vụn vỡ. Em cố níu giữ vòng tay, một vòng tay đã không còn là của em. Em không trách anh chỉ trách số phận sao khéo trêu ngươi.
Em còn nhớ anh từng nói rằng "Đừng bao giờ bỏ rơi anh", nhưng nay anh là người đã bỏ lại đằng sau tất cả, em biết với anh giờ này em chỉ còn là ký ức. Cũng mùi hương ấy nhưng nay khi dựa vào anh em nghe tim mình đau nhói, và rằng điều em lo sợ cũng đã đến, em mất anh.
Thời gian trôi qua, thứ tình cảm mình không thể đặt tên, anh có thích em hay không em không biết, nhưng với em anh là một phần rất quan trọng.
Ngày mẹ em mất, thế giới của em như sụp đổ, nhưng anh đã luôn bên em. Anh cho em một bờ vai vững chắc, anh ôm em khi em nấc không thể thành lời, anh vỗ về như mẹ đã từng làm. Em có thể nghe được mùi hương của anh, nghe từng nhịp tim đập mạnh, một cảm giác ấm áp đến khó tả, và đó là tình yêu nhưng em đã không nhận ra.
Ngày ấy anh vẫn bên em mỗi khi vui buồn, anh quan tâm và thương em vô điều kiện. Dù em hay bắt nạt nhưng anh chẳng bao giờ giận, em thương anh lắm, và đó là tình yêu nhưng em đã không nhận ra.
Ngày anh nói rằng anh thích em, em đã tự xua tan đi cảm xúc của cả hai, em sợ mất anh hơn mất ai khác. Em sợ tình yêu sẽ làm anh và em xa nhau, em sợ sẽ làm tổn thương anh... vì với em anh quan trọng hơn bất kỳ ai. Nhưng điều ngu ngốc rằng em vẫn không nhận ra rằng đó là tình yêu.
Rồi một ngày em nhận ra tình yêu của em đối với anh thì anh đã vội quay lưng đi. Em như ngã quỵ, tim em vụn vỡ. Em cố níu giữ vòng tay, một vòng tay đã không còn là của em. Em không trách anh chỉ trách số phận sao khéo trêu ngươi.
Em còn nhớ anh từng nói rằng "Đừng bao giờ bỏ rơi anh", nhưng nay anh là người đã bỏ lại đằng sau tất cả, em biết với anh giờ này em chỉ còn là ký ức. Cũng mùi hương ấy nhưng nay khi dựa vào anh em nghe tim mình đau nhói, và rằng điều em lo sợ cũng đã đến, em mất anh.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét