Nếu cho em lựa chọn lại em vẫn sẽ chọn anh nhưng em hi vọng sẽ chọn anh vào một thời điểm khác. Hi vọng anh có thể đến sớm hơn trong cuộc đời em để em được bình yên hơn chứ không phải như lúc này nắm trọng hạnh phúc trong tay mà em không tài nào giữ được…
Em là một cô gái, không phải quá mạnh mẽ chăng mà em có thể nói ra lời yêu anh. Rồi anh cho em những hi vọng những cái quan tâm mà trước giờ chưa từng có ai đối xử như thế đối với em. Anh quá tốt tới mức chính em phải nhìn nhận bản thân mình đã xứng đáng với những gì anh đối xử với em hay không? Anh chỉ cần được nhìn thấy em cười như vậy đã là hạnh phúc còn em thì chỉ mang lại cho anh những nỗi buồn khó nói ra. Anh im lặng và rồi em khóc phải chăng khi có được một cái gì quá tốt với tầm tay em lại không thển nào giữ được nó trong tầm tay của mình. Anh làm mọi thứ để em vui trong khi em chưa từng làm điều gì đó khiến anh quên đi những áp lực trong công việc.
Lúc đó anh và em không thuộc về nhau . Có lẽ bên em chỉ làm anh khổ thêm mà thôi. Thà một lần phũ phàng buông tay anh, để anh buồn để anh khóc trong thoáng chốc còn hơn là đau khổ trong suốt quãng đời còn lại. Em không đủ can đảm để đối diện với anh, không dám nhìn thẳng vào anh chỉ vì em cảm thấy xấu hổ vì những gì mình đã làm với anh.
Em mong muốn có hạnh phúc nhưng em không biết nên buông tay hay tiếp tục im lặng. Sao anh không xấu xa đi một chút như vậy có lẽ anh sẽ hợp với em hơn để em thấy rằng hai chúng ta không có quá nhiều khác biệt. Một con đường chơi vơi trong bóng tối, cảm xúc và lý trí em nên đi đường nào? Nên kết thúc luôn hay nên im lặng tiếp cùng anh? Thời gian sao dài đằng đẵng vậy?.
Có lẽ em nên kết thúc sớm thay vì em lại chọn cách dày vò nhau chỉ vì một lời hứa. Thời gian có thể làm nên hành động nhưng chẳng thể chỉnh sửa để lựa chọn lại. Thời gian chỉ chọn lựa một lần, là em chọn không đúng.
Cứ xa lạ, xa lạ mãi… khoảng cách chỉ có nới rộng thêm mà không thu hẹp. Nên ngay từ đầu, em không nên chọn anh.
Em là một cô gái, không phải quá mạnh mẽ chăng mà em có thể nói ra lời yêu anh. Rồi anh cho em những hi vọng những cái quan tâm mà trước giờ chưa từng có ai đối xử như thế đối với em. Anh quá tốt tới mức chính em phải nhìn nhận bản thân mình đã xứng đáng với những gì anh đối xử với em hay không? Anh chỉ cần được nhìn thấy em cười như vậy đã là hạnh phúc còn em thì chỉ mang lại cho anh những nỗi buồn khó nói ra. Anh im lặng và rồi em khóc phải chăng khi có được một cái gì quá tốt với tầm tay em lại không thển nào giữ được nó trong tầm tay của mình. Anh làm mọi thứ để em vui trong khi em chưa từng làm điều gì đó khiến anh quên đi những áp lực trong công việc.
Lúc đó anh và em không thuộc về nhau . Có lẽ bên em chỉ làm anh khổ thêm mà thôi. Thà một lần phũ phàng buông tay anh, để anh buồn để anh khóc trong thoáng chốc còn hơn là đau khổ trong suốt quãng đời còn lại. Em không đủ can đảm để đối diện với anh, không dám nhìn thẳng vào anh chỉ vì em cảm thấy xấu hổ vì những gì mình đã làm với anh.
Em mong muốn có hạnh phúc nhưng em không biết nên buông tay hay tiếp tục im lặng. Sao anh không xấu xa đi một chút như vậy có lẽ anh sẽ hợp với em hơn để em thấy rằng hai chúng ta không có quá nhiều khác biệt. Một con đường chơi vơi trong bóng tối, cảm xúc và lý trí em nên đi đường nào? Nên kết thúc luôn hay nên im lặng tiếp cùng anh? Thời gian sao dài đằng đẵng vậy?.
Có lẽ em nên kết thúc sớm thay vì em lại chọn cách dày vò nhau chỉ vì một lời hứa. Thời gian có thể làm nên hành động nhưng chẳng thể chỉnh sửa để lựa chọn lại. Thời gian chỉ chọn lựa một lần, là em chọn không đúng.
Cứ xa lạ, xa lạ mãi… khoảng cách chỉ có nới rộng thêm mà không thu hẹp. Nên ngay từ đầu, em không nên chọn anh.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét