Tâm sự

Cho em niềm tin anh nhé!

Em chưa từng nghĩ mình sẽ yêu thêm một ai nữa anh à. Sau tình đầu tan vỡ với em mọi thứ như ngừng lại. Bao đêm em thức trắng chỉ vì nhớ anh, em vẫn không thể tin được rằng mối tình của chúng ta chia xa một cách bất ngờ như thế. Thu qua đông về trái tim em càng thêm buốt giá. Vẫn có những người thương em qua tâm em nhưng em vẫn thấy thiếu. Chỉ cần sự quan tâm của anh với em là đủ.


Thời gian vẫn cứ trôi rồi ngày anh cũng đến, một sự tình cờ của số phận. Em vẫn thấy tức cười vì cái cách làm quen của anh. Chưa bao giờ em nghĩ lại có người dùng một cách làm quen như vậy cả. Nhưng nó lại khiến em thích thú, Anh không có gì ngoài sự chân thành đến khó tin. Một sự khác biệt hiếm thấy, giữ trời mưa bão bùng 11h đêm anh vẫn chạy ra ngoài mua cháo cho em, dù anh biết rằng để kiếm được một tiệm còn mở vào giờ đó là điều rất khó. Vậy mà anh vẫn không ngại ngần vì em mà lang thang sắp khố phường giữa trời mưa. Nhìn anh ướt đẫm khi cầm cho em tô cháo nóng hổi.

Anh à! Tại sao anh lại tốt với em như thế liệu có xứng đáng không anh. Em không phải là đứa con gái tốt. Anh chỉ cười cuộc sống luôn có những điều tốt đẹp mà phải không em. Từ ngày có anh cuộc sống của em có màu sắc hơn. Không còn là những ngày tháng ảm đạm Để rồi đến một ngày, chợt trái tim em lạc một nhịp khi anh lại gần buông lời chọc ghẹo, chợt ánh nhìn em bất giác mải tìm một nụ cười ai đó đã không còn, chợt thấy mình sao nhỏ bé giữa dòng người vội vã để mong anh dang đôi tay cho em đứng lại... tựa vào....



Anh nói em nghe đi anh, có phải đã yêu rồi không anh nhỉ?

Anh và em tìm thấy nhau phải chăng là duyên hay chúng ta còn nợ. Tình yêu mình không phải là những xao động từ ánh mắt đầu tiên, cũng không phải là thành quả của một chặng đường theo đuổi. Anh và em cứ thế mỗi người bước một bước thật rụt rè để rồi giật mình bỗng thấy ta đã ở bên nhau từ lúc nào chẳng biết. Em hạnh phúc, nhưng sao lại là một hạnh phúc chẳng tròn.

Em yêu anh là tốt hay không? Em sợ vì em mà anh từ bỏ con đường anh đang đi, đang yên ổn ấy để bám trụ mảnh đất phồn hoa này để rồi lỡ có gì xảy ra làm sao em chịu nổi lỗi lầm. Em sợ thứ tình yêu non nớt kia không đủ để giữ anh lại gần em thêm nữa. Em sợ mình không đáng để anh hy sinh và em sợ phải nợ anh một tình yêu không đền đáp nổi. Là em với anh đến bên nhau không phải lúc hay là em với anh chưa đủ để yêu nhau một cách chẳng tính toan.....

Anh à, em không muốn tình yêu này của em phải vội vàng kết thúc khi chưa kịp gọi hai từ "hạnh phúc". Nhưng em sợ, sợ lắm, nếu anh ở lại vì em.... Em thật ngốc, phải không.... Em biết phải nghĩ cho em hay cho anh....

Hãy cho em được ích kỉ một lần để giữ anh ở lại bên mình dù còn bao điều ngổn ngang chưa nói

Hãy cho em được nói yêu anh dẫu tình đầu của em sao viết mãi chẳng tròn

Hãy cho em bên anh đến khi tình yêu em đủ lớn để có thể sẵn sàng xa anh và dẫu yêu xa mình vẫn vun đắp được tình cảm chúng mình.

Anh à, dù anh quyết định thế nào... hãy đến bên em và nói đôi điều yêu thương nhất.

Để em có đủ dũng khí yêu anh.......

About Dark Kynn

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Được tạo bởi Blogger.