Ai đó đã nói với Anh rằng qua mỗi giai đoạn sẽ có một cách suy nghĩ khác, nên con người thay đổi là điều đương nhiên. Nhưng khi người ta thay đổi và sống khác đi người ta mới thấy nuối tiếc cho những gì đã qua. Anh vẫn nhớ như in ngày đó, ngày mà anh có em trong đời. Dù em không tình cảm như bao nhiêu người khác nhưng em vẫn quan tâm anh theo cách riêng của mình, đôi khi em vẫn còn bẽn lẽ vì xấu hổ khi lần đầu tiên đi mua đồ cho anh. Anh đoán có khi phải đi lựa cả buổi trời mới chọn được một món ưng ý. Và rồi lại thức đêm để viết cho anh những dòng thư chất chứa bao nhiêu cảm xúc mà từ trước tới nay em chưa nói cho anh biết.
Những ngày tháng quen em cho đến bây giờ anh vẫn không thể nào quên được. Những ký ức về những ngày đã qua cứ ùa về trong Anh, giá như bây giờ anh vẫn còn quen em thì bây giờ anh đã là người hạnh phúc nhất trên đời. Em vẫn thế vẫn đáng yêu theo cách riêng của mình, vẫn cách nói chuyện có chút lạnh nhạt nhưng bên trong là một trái tim ấm áp. Mỗi khi anh có chuyện chưa bao giờ em làm ngơ dù cho anh có làm cho em giận, cơn giận trong em có thế nào thì em cũng bỏ qua và lo lắng cho anh.
Ngày em rời xa anh có lẽ anh không đau nhiều như bây giờ, cho đến khi bao nhiêu con người bước qua cuộc đời anh, anh mới thấy đau và tiếc nuối cho một thời đã qua, giá như ngày đó anh không nông nổi và không ấu trĩ như bây giờ chắc chắn anh sẽ hạnh phúc, được em quan tâm. Mỗi sáng anh có thể cùng em đi trên con đường dài, mỗi tối lại có thể ăn cơm chung với em. Một bữa cơm đầm ấm và nhiều tiếng cười. Em vẫn thế vẫn quan tâm anh từng chút một.
Ngoài bản thân mình ra chắc chỉ có em là người hiểu anh nhất, có những điều đôi khi anh chẳng cần nói ra em cũng hiểu, và anh cũng vậy em không cần phải nói ra anh cũng hiểu. Cuộc sống sẽ bình yên hơn cho cả anh và em. Giờ đây nhiều khi thương em đi làm mệt mỏi, Anh xót lắm nhưng cũng không biết phải nói gì. Biết em buồn, anh muốn chạy đến bên em để cho em bà vai để tựa vào nhưng anh chỉ im lặng lắng nghe từng lời em nói. Em vẫn xa anh như ngày nào khoảng cách giữa em và anh vẫn thế từ ngày em rời bỏ anh. Muốn quan tâm em nhiều hơn, nói chuyện với em nhiều hơn nhưng anh vẫn vậy, chỉ có thể lo lắng và thầm cầu nguyện cho em được bình an.
Mỗi sáng chúc em buổi sáng thật vui. Mong em sẽ mỉm cười mỗi sáng khi đọc được tin nhắn của anh. Khi đó em hãy mỉm cười thật tươi nhé, vì anh muốn thấy em cười. Em là điều duy nhất trong cuộc đời này anh không thể nào quên được. Em là bình yên trong cuộc đời anh.
Ngày em rời xa anh có lẽ anh không đau nhiều như bây giờ, cho đến khi bao nhiêu con người bước qua cuộc đời anh, anh mới thấy đau và tiếc nuối cho một thời đã qua, giá như ngày đó anh không nông nổi và không ấu trĩ như bây giờ chắc chắn anh sẽ hạnh phúc, được em quan tâm. Mỗi sáng anh có thể cùng em đi trên con đường dài, mỗi tối lại có thể ăn cơm chung với em. Một bữa cơm đầm ấm và nhiều tiếng cười. Em vẫn thế vẫn quan tâm anh từng chút một.
Ngoài bản thân mình ra chắc chỉ có em là người hiểu anh nhất, có những điều đôi khi anh chẳng cần nói ra em cũng hiểu, và anh cũng vậy em không cần phải nói ra anh cũng hiểu. Cuộc sống sẽ bình yên hơn cho cả anh và em. Giờ đây nhiều khi thương em đi làm mệt mỏi, Anh xót lắm nhưng cũng không biết phải nói gì. Biết em buồn, anh muốn chạy đến bên em để cho em bà vai để tựa vào nhưng anh chỉ im lặng lắng nghe từng lời em nói. Em vẫn xa anh như ngày nào khoảng cách giữa em và anh vẫn thế từ ngày em rời bỏ anh. Muốn quan tâm em nhiều hơn, nói chuyện với em nhiều hơn nhưng anh vẫn vậy, chỉ có thể lo lắng và thầm cầu nguyện cho em được bình an.
Mỗi sáng chúc em buổi sáng thật vui. Mong em sẽ mỉm cười mỗi sáng khi đọc được tin nhắn của anh. Khi đó em hãy mỉm cười thật tươi nhé, vì anh muốn thấy em cười. Em là điều duy nhất trong cuộc đời này anh không thể nào quên được. Em là bình yên trong cuộc đời anh.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét